Wednesday, June 29, 2011

Chơi đồnghồ

Để Quán thêm phongphú, Trung Tướng khai mào khoang Công Nghệ lập đã lâu dưng chưa bốt bài mẹ.

Chủđề hôm nay là Chơi Đồnghồ.

Giá có khoang Tưvấn Tiêudùng nhét bài nầy vô nhẽ hạp hơn, dưng con bà thằng Yahoo Lừa, nếu mở khoang mới nó đếch cho sắpxếp lại, rất tởm dắm.

***

Đồnghồ Trung Tướng nhắm tới là đồnghồ cơ, Mechanical Watch, tức đồnghồ hoạtđộng bằng nănglượng cơhọc tíchlũy trong dây-cót của nó.

Đồnghồ điệntử, đồnghồ nắng, đồnghồ cát, đồnghồ vươnvươn, sẽ bốt nơi bài khác.

Theo tiêuchí cơkhí, đồnghồ (cơ) phân hai loại, Tựđộng Automatic, và Không-tựđộng Non-automatic.

Đồnghồ không-tựđộng là đồnghồ xài bởi George Washington, Napoleon Bonaparte, các già-hói vài trăm tuổi khác. Hoặc treo nóc Nhà-thờ Nhớn. Hoặc đút tủ Bảotàng Xưa. Loại nầy muốn chạy phải vặn cót. Một lần vặn nó sống được tầm 2 ngày.

Đồnghồ Trung Tướng nhắm tới là đồnghồ tựđộng. Loại nầy muốn chạy phải mang trong người. Quên mang nó sống được tầm 1 ngày.

Đồnghồ không-tựđộng sẽ bốt nơi bài khác.

Theo tiêuchí sửdụng, đồnghồ phân hai loại, Đeo-tay, và Bỏ-túi.

Đồnghồ bỏ-túi sẽ bốt nơi bài khác.

Tóm mẹ lại, Đồnghồ Trung Tướng nhắm tới chỉ là Đồnghồ Cơ Tựđộng Đeo-tay.

Mọi loại khác sẽ bốt nơi bài khác.

***

Đồnghồ Trung Tướng

Trung Tướng hiện chơi 6 con đồnghồ.

(1) Rolex Datejust Xịn, vỏ thép mặt sapphire, tông xanh. Chiên đeo đi mần-ăn công-chiện:

(2) TAGHeuer Aquaracer Xịn, vỏ thép mặt sapphire, tông đen. Chiên đeo đi thểthao đànđúm:

(3) Elysee Germany. Mua tại chính bảndoanh Elysee Dusseldorf giá 270 Oi. Chiên đeo đi phòphạch gáimú:

(4) Patek Philippe Complication Tầu hehe, Replicated như Xịn, 6-kim, 2-lịch. Giá Thâm Trấn 60 Ông Tơn hehe. Giá Xịn Thụy Sĩ 230,000 Oi. Không gúc thấy ảnh vì quá độc, dưng ngại không chụp. Chiên vác ra soi rùi cất hehe.

(5) Longines Lady Xịn. Con nầy Trung Tướng giữ như một kỷvật taonhã.

(6) Cartier Lady Tầu hehe. Con nầy Replicated tuyệt đẹp. Giá Thâm Trấn 50 Ông Tơn hehe. Trung Tướng cũng giữ như một kỷvật taonhã.

***

Đồnghồ Thụy Sĩ

Các cô đã rõ, phàm đeo Đồnghồ, nhấtkhoát nó phải Thụy Sĩ Xịn.

Đồnghồ Không Thụy Sĩ, dù Made In Mẽo, hay Anh, hay Nhật, giá hiếm bâugiờ quá dăm trăm Ông Tơn.

Đeo ngượng vãi búa các cô.

Đồnghồ Không Xịn, gianghồ kêu Replicates hay Replicas, bán trên Mạng giá 200-300 Ông Tơn, hehe sure 100% hàng Thâm Trấn.

Cạnh ga Thâm Trấn có hẳn chợ Replicas. Giá một con Swiss Made bển, hehe, không bâugiờ quá 60 Tơn:

Nếu mua cả thùng, Swiss Rolex giao 30 Tơn/Con OK.

Nếu mua cả thùng tại nhà-máy, Swiss Cartier giao 20 Tơn/Con OK.

Bầy Web bán 200 Tơn? Lãi phết lãi phết.

***

Now các cô đã rõ, thứ bọn tintin tán "Hàng chị/anh/chú/bác em xách từ Mẽo, Swiss Made 100%, em túng xiền đẩy vốn 180 Tơn", hehe, tậu ở ga Thâm Trấn 20 Tơn đấy.

***

Đồnghồ Xịn khác Replicas chỗ nầu?

(1) Khác độ chínhxác.

Rolex Xịn, chạy một tháng lệch 15 giây. Patek Philippe Xịn chạy một năm lệch 30 giây. Đẳngcấp côngnghệ Tầu không thể.

Rolex Tầu, một ngày lệch 5 phút.

(2) Khác độ thấm nước.

TAGHeuer Xịn, quăng xuống ao một tuần, vớt lên lắc phát lại tíchtắc tíchtắc.

TAGHeuer Tầu, dí vô vòi nước 2 phút, hơi phủ mờ kiếng luôn.

(3) Khác độ nhậy dạquang.

Swiss Xịn, giơ trước đèn, dạquang sáng vằngvặc như pha Ông Cụ.

Swiss Tầu, dạquang là gì là gì?

(4) Khác chấtliệu.

Mặt kiếng Xịn, mời cô đập choác phát thử hehe.

Mặt kiếng Tầu, cũng mời cô đập choác phát thử hehe hehe.

Vỏ thép Xịn, vùi đất ba niên không đủi mầu.

Vỏ thép Tầu, không dùng hai tuần ố loang như ghẻ. Vùi đất ba niên, thì thành gì thành gì?

(5) Khác giấymá.

Đồ Xịn, luôn bán kèm Authorized Dealer Invoice, Manufacturer Certificate, International Warrantee, thậmchí Buying History Log.

Đồ Tầu, luôn bán kèm quả cười đểu của Seller.

(6) Khác nhiều nữa.

***

Đồnghồ Replicas giống Xịn chỗ nầu?

Thoạt nhìn yhệt. Đến từng chitiết nhỏ nhất.

***

Giá đúng một con Swiss ra sao?

Rolex Vàng tốithiểu 20,000 Tơn. Đắt? Vỏ nó đúc tuyền vàng ròng thưa các cô.

Rolex đơculơ Vàng Trộn Thép tốithiểu 10,000 Tơn.

Rolex Thép tốithiểu 4,000 Tơn.

Hehe con Trung Tướng là Thép.

Tùy phụtùng, mức tinhxảo, mức hiếm, mức vươnvươn, như số kimcương gắn ngoài, phiênbản chạm khảm, phiênbản limited, phiênbản vươnvươn, mà giá con Swiss có thể baybổng không tưởng, dù Thép hay Vàng hay Gỗ. Trăm ngàn Tơn? Dễ. Trẹo Tơn? Có.

Mác hiểm như Patek Philippe, Vacheron Constantin, vươnvươn, thường chếtác thủcông với sốlượng địnhhạn, nên đắt kinhđiển.

Như con V/C chả đính hòn kimcương hay miếng vàng nầu nầy giá 600,000 Tơn:

Đám nặng về trangsức như Piaget, Chopard, vươnvươn, thì giá 100,000 Tơn là phổcập.

(Bài dài wá, hẹn phần sau Trung Tướng kể thú chơi đồnghồ của các giới Lừa, đồnghồ của lãnhtụ Lừa ever, gồm cả Ông Cụ, cách lựa đồnghồ phùhợp, etc.)

(@2010)

Thâm Trấn: Côngxưởng hàng rẻ xiền của tuyền thếgiới.

Phụlục

Danhsách Từ Dính trong bài:

- Đồnghồ: (Đồng hồ).
- Phongphú: (Phong phú).
- Chủđề: (Chủ đề).
- Tưvấn: (Tư vấn).
- Tiêudùng: (Tiêu dùng).
- Sắpxếp: (Sắp xếp).
- Hoạtđộng: (Hoạt động).
- Nănglượng: (Năng lượng).
- Cơhọc: (Cơ học).
- Tíchlũy: (Tích lũy).
- Điệntử: (Điện tử).
- Vươnvươn: (Vươn vươn).
- Tiêuchí: (Tiêu chí).
- Cơkhí: (Cơ khí).
- Tựđộng: (Tự động).
- Bảotàng: (Bảo tàng).
- Sửdụng: (Sử dụng).
- Thểthao: (Thể thao).
- Đànđúm: (Đàn đúm).
- Bảndoanh: (Bản doanh).
- Phòphạch: (Phò phạch).
- Gáimú: (Gái mú).
- Kỷvật: (Kỷ vật).
- Taonhã: (Tao nhã).
- Nhấtkhoát: (Nhất khoát).
- Bâugiờ: (Bâu giờ).
- Gianghồ: (Giang hồ).
- Tintin: (Tin tin).
- Chínhxác: (Chính xác).
- Đẳngcấp: (Đẳng cấp).
- Côngnghệ: (Công nghệ).
- Tíchtắc: (Tích tắc).
- Dạquang: (Dạ quang).
- Vằngvặc: (Vằng vặc).
- Chấtliệu: (Chất liệu).
- Giấymá: (Giấy má).
- Thậmchí: (Thậm chí).
- Yhệt: (Y hệt).
- Chitiết: (Chi tiết).
- Tốithiểu: (Tối thiểu).
- Đơculơ: (Đơ-cu-lơ).
- Phụtùng: (Phụ tùng).
- Tinhxảo: (Tinh xảo).
- Kimcương: (Kim cương).
- Phiênbản: (Phiên bản).
- Baybổng: (Bay bổng).
- Chếtác: (Chế tác).
- Thủcông: (Thủ công).
- Sốlượng: (Số lượng).
- Địnhhạn: (Định hạn).
- Kinhđiển: (Kinh điển).
- Trangsức: (Trang sức).
- Phổcập: (Phổ cập).
- Côngxưởng: (Công xưởng).
- Thếgiới: (Thế giới).

Danhsách Từ Ghép trong bài:

Dây-cót: (Dây cót).
Không-tựđộng: (Không tự động).
Già-hói: (Già hói).
Nhà-thờ: (Nhà thờ).
Đeo-tay: (Đeo tay).
Bỏ-túi: (Bỏ túi).
Mần-ăn: (Mần ăn).
Công-chiện: (Công chiện).
Nhà-máy: (Nhà máy).

Monday, June 13, 2011

Đơn Độc

Huy Đức

Người dân ở Hà Nội và Sài Gòn đã lại xuống đường. Mặc dù mục tiêu của những cuộc tuần hành sáng 12-6-2011 vẫn là Trung Quốc, chính quyền đã cứng rắn hơn. Có lẽ, họ đã quên mất, mỗi khi đất nước có hiểm họa xâm lăng thì mục tiêu của dân chúng là những kẻ đang rập rình ngoài bờ cõi. Người dân vẫn còn nhớ, đất đai của tiền nhân thường hay bị mất mỗi khi “ở trong tường vách, da thịt tàn nhau”.

Hơn 300 năm trước, các Chúa Nguyễn đã đưa người đến Hoàng Sa và Trường Sa. Năm 1816, Gia Long chính thức thiết lập chủ quyền Việt Nam đối với cả hai quần đảo. Đại Nam Nhất Thống Toàn Đồ, bản vẽ năm 1838 của Nhà Nguyễn đã thể hiện hai quần đảo này với tên gọi là Hoàng Sa và Vạn Lý Trường Sa. Năm 1920, Chính quyền Pháp, với tư cách là nhà nước bảo hộ ở Đông Dương đã ra tuyên bố khẳng định chủ quyền và từ đó người Pháp hiện diện ở đây liên tục. Tháng 11-1946, khi người Pháp bắt đầu chiến tranh trở lại với Việt Minh, chỉ có thể đưa quân kiểm soát cụm phía Tây Hoàng Sa, Tưởng Giới Thạch đã cho đổ bộ lên đảo Phú Lâm thuộc Hoàng Sa và tháng 12-1946, đổ bộ lên Itu Aba, thuộc Trường Sa. Sau khi bị Mao đuổi khỏi lục địa Trung Hoa, năm 1950, quân Tưởng rút khỏi hai hòn đảo mà họ giữ gần 4 năm trước đó.

Năm 1954, theo Hiệp định Geneve, Hoàng Sa ở phía Nam Vĩ tuyến 17 sẽ thuộc về chính quyền miền Nam Việt Nam. Nhưng, tháng 4-1956, khi lực lượng Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa ra tiếp quản, hai đảo lớn nhất đã bị “Quân giải phóng Trung Quốc” chiếm mất. Chính quyền Việt Nam Cộng hòa trên thực tế, cai quản liên tục bốn đảo chính: Pattle (Hoàng Sa); Robert (Cam Tuyền); Duncan (Quang Hòa Đông) và Drummond (Duy Mộng). Riêng đảo Pattle, Việt Nam còn có một đài khí tượng thuộc hệ thống quốc tế. Từ năm 1956, Việt Nam Cộng hòa, về mặt pháp lý, vẫn khẳng định chủ quyền trên phần bị Bắc Kinh chiếm đóng.

Tháng 4-1972, khi miền Bắc dồn lực trong một chiến dịch thảm khốc ở Quảng Trị. Người Mỹ cần Bắc Kinh làm ngơ để họ dội bom ra vĩ tuyến 20. Ngày 4-4-1972, Kissinger đã phái Winston Lord tới New York gặp Hoàng Hoa, đại sứ Trung Quốc tại Liên Hiệp Quốc, để “trao một bức điện bằng lời”, nhắn Trung Quốc: “Hải quân Mỹ sẽ được lệnh ở lại tại khoảng cách 12 dặm”. Người Trung Quốc hiểu, nếu họ đánh Hoàng Sa, người Mỹ sẽ án binh bất động. Từ ngày 16-1-1974, Trung Quốc bắt đầu cho tàu ép sát Hoàng Sa. Theo Phó đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại: “Các chiến hạm thuộc Đệ Thất Hạm Đội của Hoa Kỳ ở rất gần các vị trí chiến hạm Việt Nam”. Nhưng, Hải quân Việt Nam Cộng Hòa đã phải đơn độc chống lại Trung Quốc xâm lăng. Theo tướng Thoại: “Hạm Đội Bảy của Mỹ đã không làm gì kể cứu vớt các đồng minh lâm nạn”. Kể từ ngày 19-1-1974, phần còn lại của Hoàng Sa Việt Nam bắt đầu bị Bắc Kinh chiếm đóng.

Tướng Giáp nhận được tin mất Hoàng Sa khi ông đang điều trị bệnh sỏi mật ở Liên Xô. Năm 1975, sau “chiến thắng Buôn Ma Thuột”, Tướng Giáp kiến nghị Bộ Chính trị “tiến hành giải phóng các đảo và quần đảo” mà miền Nam đang chiếm giữ. Ngày 2-4-1975, Tướng Giáp trực tiếp chỉ thị cho Tướng Lê Trọng Tấn lúc bấy giờ đang ở Đà Nẵng: “Tổ chức tiến công giải phóng các đảo, đặc biệt là quần đảo Trường Sa”. Trước đó, ngày 30-3, Quân ủy cũng điện cho Võ Chí Công và Chu Huy Mân yêu cầu thực hiện. Chiều 4-4-1975, Quân ủy điện tiếp cho Quân khu V: “Kịp thời đánh chiếm các hòn đảo vùng Nam Hải, đặc biệt là các đảo Nam Sa. Việc này phải chuẩn bị gấp và bí mật, chỉ để cán bộ có trách nhiệm biết”. Ngày 9-4-1975, Cục Quân báo có tin quân đội Sài Gòn rút khỏi các đảo, Quân ủy gửi điện “tối khẩn” cho Võ Chí Công, Chu Huy Mân và Phó Tư lệnh Hải quân Hoàng Hữu Thái: “Các anh cho kiểm tra và hành động kịp thời… Nếu để chậm, có thể quân nước ngoài chiếm trước, vì hiện này một số nước ngoài đang có ý đồ xâm chiếm”. Từ ngày 14-4-1975 đến ngày 28-4-1975, Quân Đội Nhân dân Việt Nam đã tiếp quản tất cả những hòn đảo do quân đội Sài Gòn chiếm giữ.

Cho dù, theo lệnh ngày 13-4-1975 của Tướng Giáp, Quân đội miền Bắc đã không đụng vào các hòn đảo do Trung Quốc khi ấy đang chiếm giữ. Nhưng, ngày 5-5-1975, khi Đài Tiếng nói Việt Nam công bố, “Hải quân Việt Nam đã giải phóng quần đảo Trường Sa”, một phóng viên Tân Hoa Xã tên là Lăng Đức Quyền (Ling Dequan) đang thường trú tại Hà Nội đã thấy “đắng chát ở trong miệng”. Ling Dequan, sau đó, nói Nayan Chanda: “Tin Việt Nam chiếm các hòn đảo đến như một cú shock vì trước đó họ đã công nhận chủ quyền của Trung Quốc trên những hòn đảo ấy”. Mân Lực, tác giả cuốn sách “Mười năm chiến tranh Trung-Việt”, cũng gọi hành động tiếp quản Trường Sa của Hải Quân Việt Nam là “ngang nhiên chiếm đóng 4 đảo trong quần đảo Nam Sa của Trung Quốc”. Vì theo Mân Lực: “Từ năm 1958, Thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng đã thông báo cho Thủ tướng Chu Ân Lai, rõ ràng xác nhận hai quần đảo Tây Sa và Nam Sa thuộc lãnh thổ Trung Quốc. Nhưng hiện nay họ tiền hậu bất nhất ngang nhiên tuyên truyền đây là lãnh thổ của họ, sửa đổi bản đồ vẽ hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa vào bản đồ Việt Nam”.

Ngày 4-9-1958, Thủ tướng Trung Quốc Chu Ân Lai tuyên bố: “Hải phận 12 hải lý kể từ đất liền là của Hoa Lục”. Ngày 14-9-1958, Thủ tướng Phạm Văn Đồng gửi Chu Ân Lai công hàm mà đời sau có thể đọc được toàn văn trên báo Nhân Dân số ra ngày 22-9-1958: “Thưa đồng chí Tổng lý/ Chúng tôi xin trân trọng báo tin để đồng chí Tổng lý rõ: Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4-9-1958 của Chính phủ nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa quyết định về hải phận của Trung Quốc. Chính phủ nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan Nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung Quốc trong mọi quan hệ với nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa trên mặt bể. Chúng tôi xin gửi đồng chí Tổng lý lời chào trân trọng”.

Cho dù, theo Mân Lực, Tuyên bố của Chu Ân Lai “có đính kèm bản đồ về đường ranh giới lãnh hải rất rõ ràng (trong đó bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa)”. Cho dù, theo ông Trần Việt Phương, người có 25 năm làm thư ký riêng cho Phạm Văn Đồng: “Lúc bấy giờ quan hệ Việt-Trung đang rất tốt. Về phía Việt Nam, đang có quan niệm ngây thơ về chủ nghĩa quốc tế vô sản; quan niệm ngây thơ từ người cao nhất của Ta chứ không phải ở cấp độ vừa. Về phía Trung Quốc hiểu ra sự ngây thơ đó và đã có ý đồ không tốt. Tuy nhiên, dân tộc Việt Nam có trong máu hàng nghìn năm kinh nghiệm với Trung Quốc để, cho dù có sự ‘ngây thơ quốc tế vô sản’ cũng không đến mức có thể dẫn tới sự nhầm lẫn hoàn toàn”. “Công hàm 1958” là tuyên bố của một đồng minh, được đưa ra khi Mỹ đưa Hạm đội 7 hoạt động trên eo biển Đài Loan và đe dọa chủ quyền của “đồng minh” Trung Quốc. Cho dù, “Công hàm 1958” tuyên bố những gì thì nó cũng hoàn toàn không có giá trị công nhận Hoàng Sa là của Bắc Kinh. Từ năm 1954 đến trước ngày 30-4-1975, theo Hiệp định Geneve được ký bởi các bên trong đó có Hà Nội và Bắc Kinh, thì Hoàng Sa và Trường Sa - ở thời điểm 1958 - không phải là phần thuộc về miền Bắc mà đang là lãnh thổ hợp pháp của Việt Nam Cộng hòa, một quốc gia vẫn có mặt ở các diễn đàn Liên Hiệp Quốc.

Sở dĩ những nhà văn, nhà báo như Lăng Đức Quyền, Mân Lực, bị shock khi nghe tin Việt Nam lấy lại Trường Sa, theo nhà nghiên cứu Dương Danh Di, với chính sách bưng bít thông tin, người dân Trung Quốc không hề biết Hoàng Sa, Trường Sa là lãnh thổ mà Việt Nam đã có chủ quyền liên tục hàng trăm năm, là phần lãnh thổ mà Chính quyền của họ mới “dùng vũ lực để cưỡng đoạt” trong thế kỷ 20 như những tên xâm lược.

Báo chí chính thống của Việt Nam, từ năm 1958, chưa bao giờ nhắc lại “Công hàm” của Phạm Văn Đồng, chưa giải thích “nội hàm” của tuyên bố ấy. Chính quyền, đã tới lúc nên tuyên bố về giới hạn pháp lý của Công hàm này, nên thừa nhận bản hiệp định (Geneve) mà mình đã đặt bút ký vào theo đó, Hoàng Sa và Trường Sa từ trước 30-4-1975 là phần lãnh thổ thuộc về Chính quyền Sài Gòn, nên dẫu Hà Nội có đưa ra tuyên bố gì thì cũng phải bị coi là “vô giá trị”. Đây không còn là chuyện “ăn-thua” với người anh em miền Nam mà là “mất-còn” với ngoại xâm. Đây cũng là lúc mà người dân tạm gác các bức xúc thường nhật để tập trung vào mối đe dọa đến từ phương Bắc.

Kinh nghiệm từ “Trận tử chiến Hoàng Sa” năm 1974, mọi hành động trên biển đông là để giữ đảo chứ không phải để chứng minh lòng dũng cảm. Nhưng, trước cùng một sự kiện, Hải quân và thường dân đôi khi vẫn có những sứ mệnh khác nhau. Người dân không có trách nhiệm phải cân nhắc mối tương quan sức mạnh giữa hai quốc gia. Người dân có khát vọng chứng minh: Một dân tộc nhỏ hơn không có nghĩa là cam lòng sợ hãi.

Những thanh niên, trí thức, thường dân hôm nay, 12-6-2011, biết chính quyền đang phải chịu những sức ép nào và những sức ép ấy giờ đây lại dồn lên vai họ. Nhưng, hàng ngàn người dân vẫn phải xuống đường. Họ không chỉ đòi lại đoạn cáp thứ hai bị chính quyền hải tặc Trung Quốc cắt trong vòng chỉ hơn một tuần. Họ muốn nói với người phương Bắc, cho dù lịch sử có trải thêm mấy nghìn năm, cho dù bị lừa phỉnh bởi “tình láng giềng, đồng chí”, người Việt Nam vẫn hiểu Trung Quốc là ai và bảo vệ chủ quyền là ý chí không có gì lay chuyển được.

Không phủ nhận những lý do dẫn đến nỗi sợ mơ hồ trong những ngày này. Nhưng, cũng trong những ngày này, chính quyền có cơ hội không hề mơ hồ để đứng bên cạnh nhân dân, đoàn kết mọi người Việt Nam, không chỉ để cho mục tiêu chống ngoại xâm mà còn có thể cho mục tiêu “ổn định”. Chảy nước mắt khi cảm thấy dân mình đơn độc.

Nguồn: Huy Đức Face book